Đằng sau sự vinh quang.

Trẻ em Việt Nam là những người chịu nhiều đau khổ nhất trong cuộc chiến tranh 30 năm. Bên cạnh ba triệu người chết, sáu triệu người Việt tỵ nạn ngay trên quê huơng, đã có khoảng một triệu trẻ em mồ côi cha mẹ, không nơi nuơng tựa, lạc lõng giữa hai trận tuyến.
Nhưng tình yêu của con nguời đã biến từ một vài số phận đen tối , từ các em bé tưởng như hết cơ hội, thành những con người đầy hào quang.
Cách đây không lâu, người Việt trong và ngoài nuớc, từ mọi khuynh hướng chính trị đã ca ngợi hết lời một chính khách Đức gốc Việt với cái tên Philipp Roesler. Vị chính khách thông minh, đẹp trai này đã có vai trò không nhỏ trong chính truờng Đức từ 2008 đến 2013. Hiện nay, với tư cách là Giám đốc điều hành Diễn đàn Kinh tế Thế giới WEF (Davos -Thụy Sỹ), Philipp Roesler vẫn có tiếng nói trong nền kinh tế vĩ mô thế giới.
Tuy nhiên, ít ai biết đến những người đã lặng lẽ đùm bọc và nuôi nấng Philipp thành người như hôm nay.
Vào một đêm đầu năm 1973, ai đó đã đem một hài nhi nhỏ,bọc trong một tấm chăn bụi bặm, đặt truớc cánh cổng sắt của cô nhi viện Khánh Hưng (Sóc Trăng). Bà xơ (soeur) Silvie và Mary Marthe, hai người bảo mẫu duy nhất cho hàng trăm trẻ mồ côi, đã đem hài nhi bé nhỏ đó vào căn nhà quét vôi vàng có những cánh cửa sổ trắng, đặt bé vào một cái cũi gỗ bên cạnh hàng chục cái cũi khác. Dựa vào kích thước xương bàn tay do một bác sỹ quân y đo được, hai bà xơ đã lấy ngày 24.2.1973 làm khai sinh cho chú bé trần trụi đỏ hỏn.






Bà xơ Mary Marthe, người được coi là đã nuôi Philipp những ngày đầu trong cô nhi viên Khánh Hưng

Mặc dù Giáo hội Thiên chúa Nam Việt Nam và các tổ chức cứu trợ quốc tế bỏ ra rất nhiều tiền cho việc chăm sóc trẻ mồ côi, mặc dù các bà xơ đã làm hết khả năng cho phép, nhưng số lượng trẻ mồ côi quá lớn và sự khắc nghiệt của chiến tranh đã làm cho cuộc sống trong các cô nhi viện không hề sáng sủa.
Đói ăn và thiếu các chất vitamin, can-xi, thiếu chất sắt đã làm cho nhiều cháu suy dinh dưỡng nặng. Không đủ người chăm sóc, các cháu suốt ngày nằm yên trong cũi, có những cháu bé đến 20 tháng vẫn chưa biết ngồi. Tỷ lệ các bé chậm phát triển, thiểu năng trí tuệ rất cao. Nhiều cháu bé bị các căn bệnh sởi, thương hàn, ỉa chảy cướp đi cuộc đời từ lúc sơ sinh.
Cứu cánh duy nhất các xơ nghĩ đến là đưa các cháu ra nước ngoài qua các tổ chức từ thiện, hy vọng các cháu gặp được các tấm lòng cao cả. Ông Uwe Roesler chính là một tấm lòng như vậy.
Viên phi công trực thăng chiến đấu Uwe Roesler sang Mỹ năm 1972 để tập huấn tại trường không quân Alabama. Ông kết bạn với một số phi công quân lực VNCH và qua họ, ông được biết về cuộc chiến tranh tàn bạo ở Việt Nam, biết về nỗi đau khổ của dân tộc này. Ông muốn làm một điều gì đó để giảm bớt nỗi đau cho họ.
Hai ông bà Uwe và Sigrid, tuy đã có hai con gái, vẫn quyết xin nhận một trẻ mồ côi Việt về nuôi. Sau một năm làm thủ tực và chờ đợi, ngày 06.11.1073, chiếc máy bay chở các cháu bé mồ côi, do tổ chức „Terre des Hommes“ thuê, đã hạ cánh xuống sân bay Düsseldorf. Ông bà Roesler được giao nuôi cậu bé Philipp, 9 tháng tuổi, nặng 5 cân rưỡi, đang bị suy dinh dưỡng cấp. Cả gia đình đã lo lắng hết sức cho sự phát triển của cậu bé yếu ớt còi cọc này.
Với tất cả tình thương của gia đình và sự chăm nuôi của bà y tá Sigrid, chỉ một thời gian sau, Philipp đã có được trọng lượng của một em bé cùng tuổi.
Chàng phó thủ tướng Đức sau này tâm sự: Tôi là món ú tim của cha mẹ tôi. Ông bà đâu có được chọn tôi từ trước, mà buộc phải nhận nuôi một thằng như tôi ở sân bay.
Khi Phillip 5 tuổi thì hai ông bà chia tay nhau. Bà Sigrid dẫn hai chị gái xuất dương, Philipp ở lại với ông Uwe trong doanh trại không quân, trở thành niềm an ủi duy nhất còn lại trong đời ông. Một hôm ông dẫn con trai ra trước gương và nói:
- Con thấy đấy, bố con mình trông rất khác nhau, từ mầu tóc đến con mắt, nhưng bố là bố của con và con là con của bố!
Ông Uwe cũng khước từ nhiều chức vụ ở nơi khác để dành thời gian cho con trai. Là một quân nhân, đồng thời là một đảng viên cánh tả SPD (Đảng Xã hội Dân chủ), ông đã ảnh hưởng khá mạnh đến cá tính và nhân sinh quan của Philipp. Philipp luôn coi ông Uwe vừa là bố đẻ vừa là người cha tinh thần, người bạn lớn, người thầy lỗi lạc. Sau khi Philipp thăng tiến trong đảng FDP (Đảng Dân chủ Tự do), ông Uwe đã rời bỏ SPD, gia nhập FDP để giúp con trai.
Là người đưa Philipp đến vinh quang, nhưng Uwe luôn là một người khiêm tốn. Trong những năm vẻ vang nhất của con trai ở Đức, ông không một lần xuất hiện trước báo chí và cũng không muốn báo chí viết về mình.
Tuy ông luôn theo sát con trai trong mọi sự kiện, truyền thông Đức chỉ đưa được hai bức ảnh chụp Philipp ôm hôn bố vào hôm anh được bầu làm chủ tịch đảng FDP và trong lễ mừng sinh nhật lần thứ 40 của anh do bà Merkel tổ chức.
Cả hai bức ảnh đều không rõ mặt ông Uwe, một người cha thầm lặng.
Chỉ ít người biết đến bản cáo phó nhỏ đăng ngày 17.02.2016 trên tờ báo tỉnh Hannover.

Cologne 06.05.2017
Xuân Thọ
.........................
http://www.rp-online.de/politik/deutschland/der-nette-herr-roesler-aid-1.2017070

http://www.bunte.de/vermischtes/editorial-ein-band-der-liebe-vater-und-sohn-17313.html

http://www.vivat.de/shop/media/pdf/032874/032874.pdf

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này